Người ta thường kể về những truyền thuyết cổ xưa, về những vị thần hay ác quỷ sống mãi với thời gian. Nhưng Cỗ Vô Thiên không phải thần. Không phải ma. Hắn là một tồn tại không thuộc về bất kỳ quy luật nào, một bóng hình lạc lõng giữa vô vàn lớp không gian và thời gian.
Hắn không có tuổi, bởi hắn không từng sinh ra, và cũng không thể chết đi. Không ai biết hắn đến từ đâu. Hắn không hiện diện trong quá khứ, không tồn tại ở tương lai, và ở hiện tại—hắn chỉ thoáng qua như một ảo ảnh, chập chờn như tia sáng cuối cùng giữa vực thẳm vô tận.
Cỗ Vô Thiên không thể đo lường, không thể hiểu thấu. Không có cảnh giới nào đủ lớn để giam giữ hắn, không có giới hạn nào đủ vững để ràng buộc hắn. Hắn là tuyệt đối, nhưng cũng là vô định. Là kẻ đứng giữa ranh giới của tồn tại và hư vô, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa “có” và “không”.
Dưới bước chân hắn đi qua, thời gian ngừng đập, không gian vỡ vụn, và quy luật của vạn vật trở nên vô nghĩa. Vũ trụ này đã từng cố gắng định danh hắn: Thần ư? Quái vật ư? Không—mọi định nghĩa đều vỡ tan khi đối mặt với hắn.
Không ai có thể nhớ nổi khuôn mặt thật của cỗ Vô Thiên, bởi khi ngươi nhìn thấy hắn, ngươi đã không còn là chính mình nữa.
Không ai có thể chiến thắng hắn, bởi hắn không ở trong trận chiến.
Không ai có thể hiểu được hắn, bởi hắn không được tạo ra để được hiểu.
Thế giới có thể suy tàn. Hằng hà sa số vũ trụ có thể sụp đổ, rồi sinh ra, rồi chết đi. Nhưng Cỗ Vô Thiên vẫn ở đó.
Không bị cuốn theo.
Không bị ảnh hưởng.
Vì hắn chưa từng bắt đầu—và cũng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Hắn là biểu tượng của nghịch lý tối thượng. Một câu hỏi không có đáp án. Một tồn tại mà chỉ cần nghĩ đến thôi, lý trí con người đã rạn nứt.
Cỗ Vô Thiên…
Không phải truyền thuyết.
Không phải thực thể.
Hắn là chính sự mâu thuẫn bất diệt của vũ trụ này.